Câu chuyện: Khi Tôi Quên Mất Mình Là Con Trai
Tôi không biết mình đã sai ở đâu. Hay chính xác hơn, tôi không biết tại sao mình lại chọn cái quần lọt khe này.
Chuyện là thế này, hôm qua tôi cá cược thua thằng bạn. Mà nó thì không phải dạng vừa đâu, nó bắt tôi phải mặc đồ mà "chỉ hội chị em mới hiểu"—một cái quần lót lọt khe màu hồng chói lọi. Tôi cười hề hề nghĩ rằng: "Ơ kèo này vui đấy, mặc tí rồi cởi ra có sao đâu?" Ờ... sai lầm lớn nhất đời tôi!
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, vẫn còn ngái ngủ, vơ đại cái quần mặc vào mà quên béng mất mình vẫn còn đang "gánh nợ" vụ cá cược hôm qua. Thế là tôi cứ thế tung tăng ra đường mà không hề nhận ra sự bất thường... cho đến khi gió lùa qua một cách quá ư là lạ lùng.
Tôi dừng lại. Cảm giác như có gì đó... thiếu thiếu. Tôi khẽ cúi xuống nhìn. Và đó là khoảnh khắc tôi nhận ra bi kịch của đời mình.
Cái quần lọt khe! Vẫn còn trên người tôi!
Tôi đứng hình mất ba giây. Đám đông xung quanh vẫn đi lại bình thường, chẳng ai nhận ra tôi đang lâm vào một cuộc khủng hoảng nhân cách. Tôi là con trai cơ mà? Tôi có đang cosplay nhầm giới tính không vậy?
Rồi tôi bỗng nhớ lại những cảnh tượng ngày hôm qua—thằng bạn tôi cười nham hiểm, tôi tự tin bảo "Mặc có gì đâu", rồi lại tự vả mình ngay khoảnh khắc này.
Giờ làm sao đây? Tôi có nên quay về nhà không? Nhưng mà đi bộ về với tình trạng "thiếu vải" thế này thì thật sự là một thử thách tâm lý. Hay tôi cứ giả vờ không có gì xảy ra? Đàn ông đích thực không ngại mặc lọt khe!
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định... đi tiếp như chẳng có gì xảy ra. Ừ thì sao nào? Ai nói con trai không thể mặc lọt khe chứ? Tôi vẫn là tôi, chỉ là... thoáng mát hơn một chút thôi mà!
Nhận xét
Đăng nhận xét